
Chương 3: Họa sau lưng, họa trước mắt
Người xưa có câu “Phúc bất trùng lai - Họa vô đơn chí.”
Trong khoảng khắc mà Giang Gia Ý quyết tâm đưa tay lên gõ vào cánh cửa đồng của đình viện phái Lăng Tiêu, bầu không khí bắt đầu trở nên xao động lạ thường. Cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy tới, Tiêu Vũ Đạt lôi cô lùi khỏi cửa vài bước.
Ngay sau đó, trong viện vang lên một tiếng nổ lớn, cánh cửa đồng lớn mở toang ra, khói bụi mịt mù che mờ tầm mắt của mọi người.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong Quảng Lăng có kẻ phản bội!!!”
“Chúng ta mau chạy thôi, ta không muốn vướng vào cuộc giao tranh của các cao thủ võ lâm đâu!!!”
Trước khi hai thiếu niên kịp nhận ra điều kì lạ gì đang xảy ra, đệ tử các môn phái đã bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau chạy tán loạn.
Xoảng-
“Ối hũ rượu của ta!!!” Tiêu Vũ Đạt nhào xuống đất, lòng ôm hy vọng cứu lấy chút rượu ít ỏi đang dần dần thấm vào mặt đất lạnh lẽo.
“Ôi rượu cái gì giờ này chứ. Ta xin ngươi đấy!”
Giang Gia Ý dùng hết sức bình sinh kéo cổ áo tên tiểu tử vẫn đang ôm lấy những mảnh vỡ của hũ rượu ra khỏi đám đông đang chạy loạn. Đến lúc này phong thái tiểu thư phất phơ phiến quạt đã chẳng còn đâu, chỉ còn lại bóng dáng của những kẻ đen đủi không may dính vào một cuộc nội chiến căng thẳng đang cố tìm cách thoát thân.
Cả hai thiếu niên né vào một góc khuất ngoài viện, với tình huống hiện giờ xảy ra trong nội bộ các môn phái, việc thoát khỏi khuôn viên võ lâm này có vẻ không khả thi cho lắm. Bọn họ chỉ có thể đợi thời cơ khi đêm về rồi chuồn êm khỏi cuộc hỗn chiến này thôi.
Thiếu niên họ Tiêu ngồi bần thần dưới đất, y phục dính đầy bùn đất đen xì, thầm thì như đang trong cơn mê. “Tiền của ta… Hũ rượu đó là cả một mùa thu ta đào linh thạch trên núi…”
Gia Ý hai tay chống nạnh, thở dài, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu an ủi, nhưng thực ra trong lòng cô đang dậy sóng.
Một nửa số tiền đó là nhờ bán đàn gà yêu quý của cô mà ra! Có lẽ bây giờ đám gà ấy đều đã hóa kiếp cả rồi.
“Thôi bỏ đi, dù gì thì cũng vỡ hết rồi. Vấn đề bây giờ là làm cách nào để chúng ta thoát khỏi nơi này. Theo ta thấy thì đại môn quan đã bị phe cánh phản loạn phong kín, trước mắt có lẽ chúng sẽ giam chúng ta ở nơi này để không ai có thể đi tìm viện trợ được.”
Giang Gia Ý xách vạt quần, xắn tay áo, ngồi xổm xuống đất trước mặt Tiêu Vũ Đạt, tay cầm một que củi không biết thó ở đâu ra, vẽ nguệch ngoạc một cái bản đồ xiêu xiêu vẹo vẹo trên nền cát.
“Hiện giờ chúng ta đang ở góc đình viện bên này. Nếu ta nhớ không lầm thì bên tay phải viện này có một khuôn viên bị bỏ hoang, liệu có cách nào sang được bên đó mà không rút dây động rừng không nhỉ?”
Tiêu Vũ Đạt giật lấy que củi từ tay vị chưởng môn (tự nhận) không đáng tin cậy, tặc lưỡi vạch vạch thêm mấy đường ngang dọc lên mặt đất, Gia Ý cắm cúi nhìn, thi thoảng lại gật gù đắc ý. Quả không hổ danh niệm sư cuối cùng, kinh nghiệm chạy trốn cũng khá đấy nhỉ!
___________________________________________________________________________________________
Loạt xoạt...
Tên đệ tử đang làm nhiệm vụ đi tuần của phe phản loạn phái Quảng Lăng lập tức quay đầu lại, đưa mắt nhìn bốn phía.
Quanh đình viện không một bóng người.
Gã híp mắt ngó sang tên đồng môn của mình, hoài nghi hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng loạt xoạt gì không?”
Tên kia lắc đầu, đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình: “Ta chẳng nghe thấy gì hết, chắc là có con mèo nào đó chui ở trong bụi cây thôi.”
Gã đệ tử nhíu mày, nhưng rồi cũng chỉ nhún vai bỏ qua. Bọn họ canh gác kỹ càng thế này thì làm gì có chuyện lọt lưới được con cá nào cơ chứ. Nghĩ vậy, gã khoanh tay cười khẩy.
“Kể cũng lạ, không ngờ đám trưởng lão già cũng chỉ là một lũ tôm tép mà thôi, tất nhiên là không thể nào có cửa đánh lại sư thúc của phái Quảng Lăng của chúng ta rồi. Ngươi nghĩ mà xem, rồi sớm muộn gì phe phái chúng ta sẽ làm chủ giang hồ này! Đến lúc đó, muốn có trân châu lục bảo hay kỹ nữ phòng the gì cũng đều được cả!”
“Hừm… Ta thì lại không đồng tình với ngươi lắm, bãi bể nương dâu mà, ngươi không hiểu đạo lý đó sao?”
Gã đệ tử bị giọng nói lạ hoắc bên tai mình kéo trở về thực tại. Gã giật thót, tay vội đặt lên thắt lưng định rút kiếm.
Thiếu niên áo xám đứng cạnh gã chẹp chẹp miệng tỏ ra buồn phiền: “Đường đường là môn đồ của môn phái nổi danh đến thế mà các người cũng chỉ có chút tài mọn vậy thôi sao…Giá như bọn ta được hưởng ké danh tiếng với của cải của các ngươi thì tốt rồi, nếu như vậy thì ta sẽ không phải đi đào linh thạch mỗi đêm trăng rằm nữa.”
Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch sao lại dám phỉ báng môn phái của gã ta như thế!!! Gã đệ tử nghiến răng định xông lên bắt sống tên tiểu tử láo toét này, gã sẽ bắt nó phải trả giá!
Vút-
Tên đệ tử phái Quảng Lăng ngã bịch xuống đất như một cái bị thịt, khóe miệng giật giật, hai mắt gã trắng dã, tứ chi cứng đờ như một bức tượng đá.
Giang Gia Ý phủi phủi quần áo, thong dong chắp tay sau lưng bước đến, nhấc chân đá vài nhát vào mạn sườn tên đệ tử. Thiếu niên áo xám độc miệng - Tiêu Vũ Đạt phẩy tay, màng kết giới không thể nhìn thấy bằng mắt thường bao quanh bọn họ vỡ tan, đình viện của Phái Lăng Tiêu lại hiện ra trước mắt, gần đó là tên đệ tử còn lại đang bất tỉnh nhân sự.
Tổ hợp thiếu nam thiếu nữ kéo lê hai gã đệ tử vào một góc khuất sau bụi cây rồi bắt tay vào lột đồ của chúng.
Khoác lên mình bộ đồ đệ tử phái Quảng Lăng, Giang Gia Ý lại quen tay phe phẩy phiến quạt của mình: “Đống độc dược của ta cuối cùng cũng có ngày được trưng dụng, Vũ Đạt huynh đệ à, ngươi không biết ta đã chờ bao lâu để có thể thử dược đâu.”
Nói đoạn, cô lôi ra từ trong túi quần gã đệ tử vênh váo một tấm mộc bài.
“Còn nữa, hóa ra là bấy lâu nay ngươi giấu nghề, sao ngươi không nói luôn là ngươi có thể thôi miên được bọn chúng đi chứ. Huynh đệ tỷ muội với nhau cả, có gì thì đừng ngại chia sẻ!”
Tiêu Vũ Đạt không để ý đến vị chưởng môn nhiều lời này, nhanh chóng niệm chú cấm ngôn lên hai gã đệ tử rồi đẩy bọn chúng vào sâu trong lùm cây.
Giờ thì công cuộc tiếp cận đình viện bỏ hoang chỉ còn là một trò trẻ con.
Tiêu Vũ Đạt có thể tự tin khẳng định như vậy.
