top of page

Đại hàn - trấn Huyền Mặc

Màn mưa tuyết dày đặc trắng bao trùm lên trấn nọ. Những ánh đèn trong các tiểu điếm lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện như những đốm lửa chỉ chực tắt giữa cái lạnh của trời đông giá rét. Một tiếng gõ cửa trầm đục vang lên giữa đêm trắng, phá tan sự yên tĩnh của bốn bề.

Kẻ dở hơi nào lại ra ngoài giữa thời tiết này?

Lão Vương của tửu điếm Vương Bài hé cửa, ló một con mắt ra ngoài.

Từ trong màn mưa tuyết, hai thân ảnh hiện ra, mang theo cái buốt giá hòa trong từng cơn gió của tiết Đại hàn tràn vào căn phòng.

Lão Vương giật bắn mình, run run rẩy rẩy cười méo xệch: “Hai vị đại nhân, mời vào mời vào. Hai vị cần gì ạ?”

“Chúng ta cần mua một chút rượu”

Hai vị lãng khách khả nghi bước vào, kéo xuống mũ trùm đầu của mình. Lão Vương giật thót, nhưng rồi bỗng nhẹ nhõm hẳn đi.

Tưởng gì, chỉ là hai đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch.

Hai vị lãng khách không bình thường này là hai thiếu niên một nam một nữ, cô nương kia còn phe phẩy một chiếc quạt trên tay. Thư sinh bây giờ không chăm lo học hành mà thích dầm mưa tuyết vậy sao? Lão Vương tự nhủ.

“Ừ rượu, rượu gì mà các huynh đệ trung niên thích ấy. Ta muốn tặng cho người ta làm quà thăm viếng.” (Ta có một vị quý nhân ngày trước ra tay giúp đỡ song chưa thể báo đáp, nay có dịp gặp lại nên muốn tìm một vò rượu ngon để báo đáp ân tình”)

“Tửu điếm ta có vò nữ nhi hồng này rất ngon. Không biết các vị đại nhân có ưng ý không?” Lão Vương cười cười, trong lòng nhẩm tính. Một đám nhóc như này liệu có đủ tiền trả cho lão hay không? Tốt hơn hết là vẫn nên bán cho chúng loại rượu rẻ tiền thôi.

“Ây dà, nữ nhi hồng thì tầm thường quá. Ông có loại rượu gì hiếm có hơn không? Phải thật hiếm đó!” “Lão bản,bọn ta có nhiều vàng lắm.” Thiếu nữ vỗ vỗ chiếc túi dắt bên hông, tiếng vàng va vào nhau kêu lách cách lách cách.

Lão Vương mắt sáng lên, thái độ niềm nở hẳn, hí hửng nói “Ta chợt nhớ ra nhà ta có một vò rượu gia truyền rất ngon. Để ta đi lấy cho hai vị xem. Đây đây hai vị đại nhân ngồi xuống đây, để ta châm cho hai vị một ấm trà uống cho ấm người nhé!”

Phái Quảng Lăng

Mưa tuyết tuôn rơi. Điện Huyền Cầm độc tiếng khóc thương. Vị chưởng môn đáng kính vì độc mà đang cố gắng gượng chút sức lực cuối cùng:

“Chỉ… An Nhiên lưu lại.”

Hai vị phong […] bỗng sững sờ rồi lặng lẽ lui ra. Gian phòng tĩnh lặng chỉ còn lại hai người

Bất ngờ/đau khổ/có phán đoán

Màn mưa tuyết [ dữ dội/mạnh bạo/adj ] phủ lên điện Huyền Cầm khiến cho cả đất trời như bị nhấn chìm trong nền tuyết, khung cảnh trắng toát đó càng làm nổi bật lên một bóng hình đang băng nhanh qua rừng trúc, tựa như một cành hoa phất phơ trong gió [ rét/buốt/lạnh ].

“An Nhiên, [ dặn dò các thứ ]”

Đó là những lời cuối cùng của sư phụ đọng lại bên tai cô, những huynh đệ tỉ muội đồng môn những tưởng như thân thiết lại sẵn sàng vì chức danh mà quay lưng hãm hại sư phụ. Khung cảnh khi ấy như thật như giả mà hiện lên trước mắt, vị chưởng môn đáng kính vì trúng độc mà đang cố gắng gượng chút sức lực cuối cùng.

Nắm giữ manh mối duy nhất là lời dặn dò của sư phụ trong thâm tâm cùng với cây cổ cầm , thiếu nữ tên An Nhiên ấy chỉ còn có thể nén lại nỗi lòng mình và hòa vào cùng ánh trăng mờ của đêm hôm ấy.

bottom of page