top of page

Chương 2: Đông Kinh

Khi đến Đông Kinh, tiết trời đã ấm dần lên. Kinh đô phồn hoa huyên náo làm hai thiếu niên không cách nào dời mắt . Các sạp hàng, các đệ tử môn đồ quần áo là lượt, các tiểu thư công tử duyên dáng là một cảnh mà ở sơn thôn như Huyền Mặc chẳng thể nào thấy nổi.

Mang theo Đại hàn của thị trấn nhỏ bên núi lại được chào đón bởi Lập xuân nơi kinh thành, Giang Gia Ý cảm thấy phấn chấn hơn hẳn. Liệu rằng đây chính là báo hiệu cho một khởi đầu tốt đẹp của kiếm phái bọn họ?

“Vũ Đạt tiểu huynh đệ, ngươi nhìn mà xem, chuyện gì có thể xảy ra ở một nơi yên bình vào một ngày đẹp trời như thế này được cơ chứ?” Cô phe phẩy chiếc quạt của mình, bỗng cảm thấy đắc ý lạ thường.

“Sớm muộn gì Nhan Lân Ý kiếm phái chúng ta cũng sẽ nổi danh thiên hạ!”

___________________________________________________________________________________________

Sự thật thì hành trình nổi danh thiên hạ của bọn họ chẳng hề dễ dàng như thế.

“Tiểu thư công tử đến nhầm chỗ rồi, đây không phải là nơi để các người đến ngâm thơ thưởng trà!” Tên đệ tử canh gác cổng võ lâm đại hội nói bằng giọng mỉa mai, đưa mắt đánh giá hai thiếu niên nọ.

Hai đứa nhóc trước mắt trông chẳng hề có phong thái của người tu tiên, để mà nói thì chẳng khác nào thư sinh từ thôn quê lần đầu đến kinh đô du ngoạn.

“Vị huynh đài này, chúng ta có thư mời đây, chúng ta chẳng quản giá rét đến kinh thành chính là để tham dự đại hội võ lâm lần này.” Tiêu Vũ Đạt nói, từ trong vạt áo lấy ra phong thư vị khách ngày trước mang tới.

Tên đệ tử lòng đầy hoài nghi cầm lấy phong thư, cẩn thận quan sát. Đúng là hoa văn này, đúng là dấu chu sa này, hai đứa nhóc này là môn đồ của môn phái nào mà hắn chưa từng nghe tới chăng.

Nhưng cho dù có nhìn kiểu gì đi nữa, hai thiếu niên trước mắt hẳn chẳng hề giống người tu tiên tu đạo mà càng ngày càng giống phường lừa đảo giả danh thư sinh hơn.

Thở dài, hắn phẩy tay cho qua chuyện, hai đứa nhóc thì gây ra được rắc rối gì cơ chứ.

Giang Gia Ý phe phẩy chiếc quạt, trên khuôn mặt vẫn giữ biểu cảm tươi cười niềm nở nhưng tay đã đầy mồ hôi. Lỡ như võ lâm minh chủ không chấp thuận bọn họ thì sao? Thế thì phải đi đâu tu luyện bây giờ? Thế thì chẳng phải là thất hứa với tiểu tử kia sao?

Trong viện, người qua kẻ lại nhộn nhịp, đệ tử các môn phái hành lễ với nhau, xưng huynh gọi đệ đầy hào hứng.

Trước cảnh người huyên náo, không chỉ Gia Ý lo lắng mà cả Tiêu Vũ Đạt cũng không yên lòng. Cậu lo sợ kẻ thù lẩn trốn trong đám người trước mắt, chỉ chờ thời cơ để xông ra tiêu trừ nốt hy vọng cuối cùng của tộc niệm sư- chính là cậu.

Võ lâm đại hội lần này là do phái Lăng Tiêu tổ chức - môn phái thứ hai Giang Gia Ý từng làm đệ tử, tất nhiên là cho đến khi bị loại vì không đủ tư chất. Đúng là một quá khứ đau thương.

Hẳn là tiểu muội Tạ Hâm Đình đồng môn cũ cũng có mặt ở đây chứ nhỉ? Gia Ý nhủ thầm, có lẽ cô ấy biết đường đến chính viện. Nghĩ vậy, Giang Gia Ý lia mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng một thiếu nữ nhỏ nhắn trong bộ y phục đệ tử Lăng Tiêu màu thiên thanh.

Tạ Hâm Đình đã trưởng thành hơn so với lần cuối Giang Gia Ý nhìn thấy cô bé, từ một cô nhóc buộc tóc hai chỏm đã ra dáng thiếu nữ hẳn. Khuôn mặt cô bé sáng bừng lên khi gặp lại người quen cũ của mình.

“Gia Ý sư tỷ, lâu lắm rồi không gặp tỷ! Tỷ cùng chưởng môn đến tham gia đại hội võ lâm sao?”

“Không, thực ra bọn ta là-”

Giang Gia Ý vội vàng bịt miệng Tiêu Vũ Đạt, cười gượng cho qua chủ đề này. Có lẽ nói ra việc môn phái bọn họ chỉ có hai người cho một cô bé 14 tuổi là không cần thiết lắm. Các đồng môn cũ không cần phải biết Giang Gia Ý thay vì quyết tâm tu luyện ở một môn phái có tiếng nào đó mà lại đi đến lựa chọn tự lập cho mình một môn phái mới!

“Ừ cứ coi là vậy đi. Muội có thể chỉ cho chúng ta đường đến đình viện của minh chủ không?”

Thời khắc quyết định số phận tồn tại của Nhan Lân Ý kiếm phái bọn họ cuối cùng cũng đã tới. Đối mặt với cánh cửa đồng cao ngất khắc những hoa văn phức tạp của đình viện, Tiêu Vũ Đạt càng căng thẳng hơn. Đáng ra là cậu không nên nhẹ dạ cả tin vào lời trấn an không có trọng lượng của Giang Gia Ý mà đi theo con bé ấy đến Đông Kinh thế này! Hít một hơi dài, hai tay ôm chặt lấy vò rượu gia truyền đắt đỏ bọn họ mua vội trong đêm Đại Hàn, thiếu niên thầm cầu nguyện với thiên đạo rằng mọi chuyện sẽ đi theo đúng hướng của nó.

bottom of page